Người mọc đuôi ở Hà Giang và những bí ẩn ít ai biết

author 16:10 19/12/2017

(VietQ.vn) - Vì cái đuôi kỳ lạ mọc phía sau lưng mà anh Chúng nổi tiếng và được gọi là 'người mọc đuôi'. Đã có không ít lần bố mẹ Chúng phải nhờ thày mo về cúng cho cái đuôi của anh biến mất.

Suýt bị chôn sống

Mới ở tuổi 46, nhưng người đàn ông có cái tên Vàng Seo Chúng đã trở thành giai thoại để đồng bào người H’Mông ở vùng biên giới xã Pà Vầy Sủ (huyện Xín Mần, tỉnh Hà Giang). Họ kể về Chúng cho những đứa trẻ trên nương, trên rẫy hoặc lúc đi lao động hay vui chơi.

Anh Chúng nổi tiếng không phải vì những chiến tích hay trúng vận, mà là nhờ cái đuôi kỳ lạ mọc phía sau lưng trông giống hệt “khỉ” của mình.

Chúng khoe cái đuôi của mình

Câu chuyện về Chúng phải ngược dòng thời gian về thập niên 50 của thế kỷ trước, khi đó ông Vàng Seo Sùng và bà Hạng Thị Chở lấy nhau lúc tuổi còn trẻ như búp măng. Người dân ở dải đất này ngày đó bảo rằng, chỉ cần biết làm việc nương rẫy, biết đẻ con là lấy nhau được rồi.

Ông Sùng ngày đó mới 16 tuổi, thấy con trai đến tuổi lấy vợ nên bố mẹ Sùng đã mang sính lễ đi sang nhà hàng xóm hỏi vợ là bà Chở cũng chỉ cập kê tuổi 14.

Khi bên gia đình nhà gái đồng ý ăn con gà bên nhà trai mang sang, cũng là lúc Sùng có vợ, sau một năm cái bụng bà Chở phình lên, thì hai nhà mới tổ chức đám cưới.

Bên bếp lửa, trên tay cầm cái ống điếu phì phèo bi thuốc lào, ông Vàng Seo Sùng (79 tuổi, bố Chúng) kể về ngày mình lấy vợ: “Khi đó tôi với bà ấy cũng ít khi nói chuyện lắm, đến khi bố mẹ bảo đi ăn hỏi thì tôi mới hay sang nhà bên đó chơi thôi.

Những vị thầy tướng xem sách lúc định ngày cưới bảo là hai vợ chồng tôi vốn không hợp giờ sinh, sợ lấy nhau sẽ gặp vận xui và có thể mang thai quái dị. Nhưng vì hai bên ăn con gà rồi nên vẫn tổ chức cỗ to, còn mời cả anh em họ hàng khắp nơi về uống rượu nữa”.

Ông Sùng cho biết, ông đẻ được hai người con đầu lòng, định đẻ thêm vài đứa để gia đình đông vui hơn, nhưng không may mắn là những đứa con tiếp đó 2 đứa chết trong bụng. Còn hai đứa đẻ ra được vài tháng cũng lại mất, cho đến khi có Vàng Seo Chúng.

Cậu bé Chúng lúc mới sinh ra đã có biểu hiện lạ, ông Sùng bảo con trai ông lúc nhỏ đã không giống những đứa trẻ trước đó. Phía sau thắt lưng bên trên của cậu bé Chúng lúc nhỏ đã có cái bớt đen kỳ lạ, trên đỉnh đầu cũng mọc thêm một vài lọn tóc trông na ná cọng râu.

Càng lớn thêm một chút thì cái bớt đen kia lại mọc thành túm lông trông kỳ dị khác người thường ai nhìn thấy cũng rợn tóc gáy.

Ông Sùng cho biết, chính vì cháu bé sinh ra có đuôi kỳ lạ như thế, nên ông đã phải mời không biết bao nhiêu thầy cúng đến xem. Nhiều thầy đến nhà mới mở thấy cái đuôi đã bỏ chạy, một số ít can đảm ở lại thì phán rằng cậu bé sinh ra là tai họa của bản làng hoặc người lại bảo là may mắn đến gia đình.

Tuy nhiên nói đến tai họa thì ai cũng sợ hơn, nên ông Sùng – bà Chở đã nhiều lần hội họp cùng các già làng trong bản về chuyện con trai mọc đuôi. Rất nhiều lời khuyên của các già làng có uy tín cho rằng nên mang cháu bé lúc còn nhỏ đi... chôn sống.

“Thương con mình dứt ruột đẻ ra, chúng tôi không thể nào làm thế được. Mặc cho mọi người nói và đe dọa, hai vợ chồng tôi vẫn cố gắng nuôi con lớn lên", ông Sùng Chia sẻ những áp lực khi sinh cậu con trai có đuôi.

“Bố ơi, con muốn chết”

Càng lớn lên, cái đuôi của Chúng càng dài thuồn thuột, đến nỗi đã không thể dấu thì bản thân Chúng phải chấp nhận rằng mình “dị” so với bạn bè cùng trang lứa.

Cũng giống như những cha mẹ ở miền biên giới Pà Vầy Sủ, ông Sùng – bà Chở nuôi hy vọng các con mình lớn lên biết được cái chữ để sau này làm gì cũng dễ dàng, bởi thế đã cho Chúng và các anh trai của mình đi học ở điểm trường tại bản Tả Lử thận.

Cậu bé ban đầu chăm ngoan được các thầy cô không ngớt khen ngợi, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ dở việc học chỉ vì... có đuôi.

Chúng bảo, ngày đó anh đã đánh nhau với các bạn trong lớp rất nhiều lần chỉ vì người ta gọi Chúng là con khỉ thành tinh, rồi "người rừng".

Bởi truyền thuyết của người H’Mông xưa vẫn lưu truyền về câu chuyện có một chàng trai xứ nọ đã từng mọc đuôi, sau đó biến dạng thành con thú vào rừng sâu ẩn náu chứ không còn ở lại với cha mẹ nữa.

Có lẽ bản thân cậu bé Chúng quá hiểu về thân phận hẩm hiu của đời mình, nên nhiều lần ôm con vào lòng, ông Sùng phải giật thót mình khi con trai nói “bố ơi, con muốn chết”. Câu nói của cậu con trai mới 5 tuổi lúc đó, cứ như nhát dao sắc lẹm găm vào tim của bậc sinh thành.

Mới học hết lớp một, trong một lần bạn bè nói Chúng sắp thành con hổ rồi sau này sẽ về với đại ngàn núi, nên Chúng đánh nhau mẻ trán với họ. Về sau cho dù các thầy cô có đến nhà vận động cậu bé cũng không chịu đi học nữa.

Ở nhà không đến trường, Chúng lên núi, leo trèo những mỏm đá tai mèo nhanh thoắt thoắt. Nhiều người ở Pà Vầy Sủ vẫn đồn rằng càng ngày Chúng càng giống một con mãnh thú khỏe mạnh ít ai sánh bằng . Còn nhỏ tuổi, nhưng cậu bé có thể đi theo cha vào rừng săn thú nhiều ngày dòng dã, ăn củ rừng, uống suối rừng để tồn tại.

Ngoài tiếp xúc với bố mẹ, các anh, Chúng rất ít chơi với bạn cùng trang lứa. Không ai ưa với cái đuôi của em, một số bạn ban đầu chưa biết thì chơi thân với Chúng lắm, vì cậu bé hay đi rừng nên thường hay hái được những hoa quả lạ về đãi bạn bè. Cũng kể từ khi biết câu chuyện Chúng có đuôi thì không còn ai dám đến gần em nữa.

Đối với Chúng, tất cả những câu chuyện về ma rừng, “người thành tinh” đã khiến cho tuổi thơ của “người mọc đuôi” không ngày nào bình yên. Chúng trở thành tâm điểm của mọi rắc rối trong bản làng biên giới vùng cao nhuốm đầy chuyện phiêu linh huyền bí này.

Giỡn với đuôi thiêng

Đối với Chúng, tuổi thơ lớn lên cùng cái đuôi kỳ dị đến khác người đã giúp cậu bé dần quen với cái nhìn hiếu kỳ của người lạ cùng những những câu chuyện liêu trai thêu dệt.

Trong trí óc của Chúng, anh luôn nghĩ rằng mình phải cố gắng làm được những điều mà những người đàn ông H’Mông bình thường vẫn làm, thậm chí phải làm tốt hơn nữa.

Ngay từ lúc mới 10 tuổi, Chúng theo cha vào rừng học săn bắn ròng rã nhiều ngày. Bởi thế, những kỹ năng đặt cạm bẫy, săn thú rừng, hay gùi đất lên đỉnh Tả Lử Thận trồng ngô đã trở thành những công việc quá bình thường với chàng trai người H’Mông vốn có đuôi nức tiếng này.

Hôm gặp chúng tôi, Chúng khoe rằng ông trời tạo ra cái đuôi của anh âu cũng là bảo bối giúp cho anh khỏe mạnh hơn những người bình thường khác. Theo lời kể của Chúng thì trong cuộc đời anh đã hai lần bản thân tự mình dùng dao cắt đuôi vì tội quá vướng, nhưng cứ sau những lần như thế đều có biến cố xảy ra.

“7 tuổi, vì mặc cảm với bạn bè, tôi đã thử cắt đuôi một lần nhưng lăn ra ốm ròng rã hơn một tháng trời, đến khi cái đuôi của tôi mọc trở lại thì mới đỡ ốm", Chúng kể.

Chúng bảo, về sau này khi lớn lên thành một thanh niên, đi đám cưới đông người như thế cái đuôi lại thò ra để người ta thấy nên rất ngại. Nghĩ tức quá Chúng lại cắt một lần nhưng nào ngờ lại tiếp tục ốm đến nỗi phải húp cháo mới qua khỏi.

Không những thế, theo khẳng định của Chúng thì sau khi cắt đuôi xong bản thân anh phải hứng chịu rất nhiều vận xui như đi rừng không bắt được thú, bị tai nạn hay mất mùa...

Chiếc đuôi của Chúng hiện tại dài khoảng 0,6m, có màu đen xám, do quá dài nên Chúng đã nhờ những đứa cháu của mình tết lại trông giống như mái tóc của những người phụ nữ ở bản Tả Lử Thận. 

Theo Chúng, trước đó cái đuôi của anh mọc thành 1 chùm lông giống như đuôi ngựa, mỗi khi đi chơi lúc nào anh cũng phải giấu nó đi bằng cách nhét vào bên trong quần. Nhiều lúc quên bẵng đi cái đuôi, anh xắn quần lên thì những người lạ gặp ai cũng phát hoảng, bởi thế mà Chúng thường sống rầu rĩ ít khi dám nói chuyện với người lạ, nhất là các cô gái.

Chúng chăm chỉ có tiếng ở Tả Lử Thận, người ta bảo rằng anh là con khỉ siêng làm nhất vùng này, có lẽ cũng bởi vì anh là “dị nhân” nên càng cần phải cố gắng để chứng tỏ cho mọi người biết là trong người anh cũng có cái đáng quý.

Ông Sùng - bố Chúng hàng ngày vẫn mang câu chuyện con trai mình một tay xách một bao tải ngô từ rừng về khiến ai cũng phục sát đất. Hầu hết tất cả những đồi nương, đồi thảo quả... đều do một tay Chúng làm tất thảy, cho đến khi trưởng thành, người ta ngày một ít khi thấy Chúng ở nhà vì quan niệm của “người khỉ” thì rừng rú chính là nhà mình.

Nói về Chúng, già làng Vừ Già Bung (72 tuổi) ở bản Tả Lử Thận cho biết, ngày xưa vùng đất này có phần đa thày mo đều phán rằng Chúng là tai họa của người dân trong làng, cái đuôi của anh rất có thể sẽ đưa anh về với rừng theo truyền thuyết. Nhưng cho đến thời điểm hiện tại, chuyện về “người có đuôi” biến thành hổ rồi rời khỏi bản làng vào rừng kiếm ăn giống như người nguyên thủy thì vẫn chưa bao giờ xảy ra với Chúng, đó có thể là chỉ trong chuyện dân gian của người H’Mông.

Sống ẩn mình

Sống độc thân ở núi rừng quen, có thể nói hiếm ai có khả năng đi rừng nhanh như Chúng. Người H’ Mông ở vùng này cho biết, thi thoảng nhìn thấy Chúng trên nương rẫy, người ta chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng anh chứ hiếm có ai có thể đuổi kịp.

Cũng chính vì cái đuôi kỳ dị đã khiến Chúng sống gần như tách biệt với bản làng từ năm anh lên 17 tuổi đến khi cưới người vợ hiện giờ. Những lời đồn đoán của mọi người cứ đồn thổi, thêu dệt anh thành kẻ lạ nhất vùng, rồi “dị nhân”, do đó anh đã thưa chuyện với bố mẹ mình để được lên nương làm lán sống ẩn mình.

Điều đó cũng chẳng lạ gì khi sau mùa thu hoạch anh mang thóc gạo lên nương, ở tại đó nấu ăn vài năm trời, ăn rau rừng, uống nước nguồn và săn bắt thú rừng để cải thiện bữa ăn. Người trong bản bảo anh là “người rừng” anh vẫn vui vẻ, ai có lên nương làm rẫy mang theo rượu là Chúng sẵn sàng tìm đồ rừng về nhậu cùng.

Chúng chia sẻ cùng người viết: “Không phải tôi thích sống ở rừng lâu đến thế đâu nhà báo ạ, tại người ta nói nhiều về cái đuôi của tôi quá, lúc bấy giờ là thanh niên nên ngại lắm chứ. Có lúc vào nhà đông người như ở dịp lễ, đám... lại có mấy cô gái đến chơi nữa, mình đã cố giấu cái đuôi rồi nhưng người ta lại xì xào bàn tán rồi sau biết hết. Chẳng có cách nào nên mình đành phải vác cái mặt tránh đi lên rừng thôi”.

Một quan điểm có lẽ chỉ có ở Chúng, là chuyện anh rất thích đi khám phá thế giới bên ngoài, đến nỗi không biết đường về. Theo Chúng, năm 19 tuổi, lúc đó ở trên lán một mình chán quá nên anh quyết tâm đi một phen theo hướng mặt trời lặn để ngắm thế giới bên ngoài, một phần mà Chúng cho là lí do thôi thúc anh đi là muốn tìm con gái người H’ Mông ở nơi khác để tìm hiểu, vì họ không biết anh có đuôi.

Trong chuyến đi đó, hành lý của chàng trai “người khỉ” chỉ là hai bộ quần áo, 50 nghìn đồng tiền Việt Nam và 10 đồng tiền Trung Quốc (người H’Mông sống ở vùng biên vẫn dùng cả hai loại tiền). Cứ thế Chúng men theo đường lớn đi đến huyện Xín Mần rồi băng qua đường đến huyện Si Ma Cai (tỉnh Lào Cai), rồi thẳng hướng mặt trời mọc. Cho đến sau này người ta miêu tả anh mới biết, hồi ấy địa điểm anh đi đến là huyện Sa Pa.

Có không ít lần Chúng cất công đi ra ngoài tìm hiểu thế giới bên ngoài, nhưng lần nhớ đời nhất anh kể là chuyến đi Đồng Văn, rồi tạt sang tận địa phận của tỉnh Cao Bằng.

“Thực ra lần ấy tôi nghĩ rằng mình đã đi rất nhiều hướng như theo phía mặt trời lặn, phía Nam, phía Bắc Trung Quốc...”, Chúng cho biết.

Đối với anh lúc này, hành trình khám phá thế giới bên ngoài là những điều bí ẩn mà bản thân Chúng không thể lường trước. Anh bảo, có những hôm đi đường đói mà không dám xin ăn vì họ nói chuyện không giống người H’Mông và tiếng Kinh như anh đã từng được học, lại thêm phần có đuôi nên bản thân anh cũng ngại.

Do đó, dù trời có lạnh thấu xương có hôm anh vẫn phải ngủ lề đường, trong rừng, có lúc thấy mình hôi quá nên đành tắm nước ở những vũng nước trên đường.

Chúng cho biết, trong cuộc hành trình đó anh đã có cơ hội gặp gỡ rất nhiều người H’Mông, những người con gái nơi Chúng đi qua anh bảo rất dễ thương và dễ gần. Anh cũng thẳng thắn chia sẻ bản thân mình suýt đã làm con rể ở Lào Cai vì trong một lần xin ngủ nhờ nhà nọ, thấy anh khỏe mạnh nên bố mẹ cô gái quý lắm, còn định bảo anh làm rể nhưng suy cho cùng thì anh thương bố mẹ nên đã xin phép về.

Trong cuộc hành trình đi bộ hơn một tháng trời hướng mặt trời mọc, Chúng bị lạc đường đến tận huyện Bảo Lạc sau đó mới được một người H’Mông tốt bụng đưa đến nơi bắt xe đi về. Anh nói hể hả với chúng tôi như một sự đúc rút kinh nghiệm: “Phải nói rằng người H”Mông mình nó tốt thật, ở đâu cũng thế hết”.

Nhiều người lý giải cho rằng có lẽ cũng chính bởi cái đuôi kỳ quái của anh được giữ mà anh Chúng khỏe mạnh đến thế. Ngay cả bản thân Chúng cũng khẳng định, cho dù trời có rơi tuyết anh vẫn có thể cởi áo tắm nước lanhh là chuyện mà nhiều người ở quê anh vẫn biết...

Theo Pháp Luật Plus

 

Thích và chia sẻ bài viết:

tin liên quan

video hot

Về đầu trang