TCVN 14250:2024 yêu cầu kỹ thuật về bảo vệ môi trường đối với cơ sở lưu trú du lịch

author 11:23 13/04/2025

(VietQ.vn) - Cơ sở lưu trú du lịch dù được xây dựng ở vị trí nào thì khi thiết kế, xây dựng và đi vào sử dụng nên đáp ứng các yêu cầu kỹ thuật về bảo vệ môi trường theo Tiêu chuẩn quốc gia TCVN 14250:2024.

Cơ sở lưu trú tồn tại gần như ở mọi môi trường sinh sống trên thế giới. Trong khi có nhiều loại tác động khác nhau như tiêu thụ năng lượng và nước thì vị trí của cơ sở lưu trú được xác định là loại tác động cần được ưu tiên xem xét.

Một khách sạn ở sa mạc, trên một hòn đảo nhỏ hoặc trong một khu nghỉ dưỡng truyền thống có thể gây ảnh hưởng lên nguồn tài nguyên nước nhiều hơn so với một khách sạn khác nằm ở khu vực rừng nhiệt đới. Một tòa nhà ở Bắc Cực cần tính đến việc bảo vệ lớp băng vĩnh cửu ở phía dưới để không bị tan chảy. Một nhà nghỉ ở thảo nguyên châu Phi cần cân nhắc tác động của nó đến động thực vật hoang dã, giống như khu nghỉ dưỡng trên bãi biển cần đánh giá ảnh hưởng của hệ thống chiếu sáng đến việc làm tổ của loài rùa biển.

Do sự đa dạng của các môi trường sống trên thế giới, những tác động đó sẽ được mỗi quốc gia quy định khác nhau khi đánh giá ảnh hưởng của khách du lịch và các cơ sở lưu trú.

Tại Việt Nam, để giảm thiểu tác động đến môi trường, các cơ sở lưu trú được khuyến khích tuân thủ quy định thực hành tốt, không gây đe dọa đến các hoạt động và yêu cầu liên quan đến sức khỏe và sự an toàn cũng như yêu cầu kỹ thuật về bảo vệ môi trường theo Tiêu chuẩn quốc gia TCVN 14250:2024- ISO/TS 13811:2015 về du lịch và các dịch vụ kiên quan- hướng dẫn xây dựng yêu cầu kỹ thuật về bảo vệ môi trường đối với cơ sở lưu trú do Bộ Khoa học và Công nghệ thẩm định và công bố.

Tiêu chuẩn này hướng dẫn việc xây dựng các yêu cầu cụ thể nhằm giảm tác động tiêu cực và gia tăng tác động tích cực của cơ sở lưu trú đến môi trường. Tiêu chuẩn này không áp dụng cho các địa điểm cắm trại.

Khu lưu trú du lịch nên đáp ứng các yêu cầu về môi trường theo tiêu chuẩn. Ảnh minh họa

Về nguyên tắc, tiêu chuẩn này cung cấp những hướng dẫn đối với quy định mới và rà soát quy định đã có, trong đó cần xem xét các nguyên tắc của quy định kỹ thuật này; Nên nhấn mạnh tầm quan trọng của các hành động để thực hiện những nguyên tắc này. Giảm tác động tiêu cực và tăng những tác động tích cực của du lịch đến môi trường.

Hoạt động du lịch có thể có những tác động tích cực hoặc tiêu cực đối với sự đa dạng sinh học và tính toàn vẹn của cảnh quan thiên nhiên. Cơ sở lưu trú có thể góp phần vào việc bảo tồn hoặc có thể gây tổn hại tới các nguồn tài nguyên thiên nhiên.

Các quy định cần xem xét mức độ đóng góp tích cực của cơ sở lưu trú đối với việc bảo tồn và thu hồi tài nguyên tự nhiên. Trên quan điểm gia tăng tiêu thụ, ví dụ việc tiêu thụ nước, một người dân châu Âu thường sử dụng khoảng 100 lít đến 200 lít nước mỗi đêm khi họ ở nhà; tuy nhiên ở khách sạn, một khách du lịch châu Âu có thể sử dụng đến khoảng 300 lít nước mỗi đêm, tùy thuộc vào cách quản lý và các trang thiết bị của khách sạn đó.

Các trường hợp tương tự cũng tồn tại trong hoạt động tiêu thụ năng lượng từ điện, nhiên liệu hóa thạch và gỗ. Các đồ dùng một lần, hóa chất sử dụng trong giặt là và cho khu vực cây xanh v.v… tất cả gia tăng đều liên quan đến việc tiêu thụ của một cá nhân. Trong hầu hết trường hợp, các cơ sở lưu trú có lợi thế kinh tế theo quy mô cho phép họ sử dụng nguồn tài nguyên hiệu quả hơn so với trường hợp cá nhân ở nhà, tuy nhiên hiệu quả tiềm năng này vẫn chưa được áp dụng thường xuyên trong thực tế mặc dù chúng có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn trong chi phí vận hành.

Các tiêu chí nên được thiết kế nhằm thúc đẩy về mức không hoặc âm các gia tăng tiêu cực trong việc tiêu thụ tài nguyên. Tại những khu vực có hạn chế nguồn tài nguyên quan trọng, ví dụ như nước ở vùng khô hạn, tiêu chí cần được thiết kế để hạn chế việc sử dụng nguồn tài nguyên cho phù hợp với khả năng sẵn có tại khu vực, xem xét để không làm giảm khả năng tiếp cận nguồn tài nguyên của các cộng đồng địa phương. 

Mức độ ô nhiễm của nước, không khí hoặc đất phụ thuộc cả vào lượng tài nguyên tiêu thụ và việc xử lý chất thải. Để hạn chế ô nhiễm, cần tập trung vào các chính sách và hành động nhằm giảm tiêu thụ các thứ tạo ra chất thải, như nhiên liệu hóa thạch, hàng hóa dùng một lần, hóa chất, chất tẩy rửa và nước.

Cùng với đó, các phương pháp thải bỏ chất thải cần dựa trên các thực hành tốt nhất về tái sử dụng chất thải như nước xám đã qua quá trình xử lý, ủ phân chất thải hữu cơ hoặc sử dụng nhiệt rác thứ cấp. Chất thải còn lại nên được tái chế nếu có thể và phần còn lại cuối cùng cần có cách thức xử lý để không gây tổn hại đến môi trường.

Về bảo tồn nguồn tài nguyên tiêu chuẩn này cũng yêu cầu các chính sách mua hàng cần ưu tiên các sản phẩm của địa phương, được sản xuất tại địa phương và các sản phẩm có tính bền vững với môi trường sinh thái, bao gồm vật liệu xây dựng, tư liệu sản xuất, thực phẩm, đồ uống, các mặt hàng tiêu dùng và các sản phẩm cho bộ phận buồng phòng. Các hoạt động mua bán và sử dụng các đồ tiêu dùng và đồ dùng một lần cần được đo lường tính toán và cơ sở lưu trú cần tích cực tìm cách giảm bớt việc sử dụng chúng.

Các nguồn khí thải nhà kính được sinh ra trong khuôn khổ kiểm soát của cơ sở lưu trú cần được đo lường tính toán và cần thực hiện các quy trình nhằm giảm thiểu chúng và cần khuyến khích việc bù đắp lượng khí thải còn lại. Cơ sở lưu trú nên khuyến khích khách hàng, nhân viên và các nhà cung ứng giảm phác thải khí nhà kính liên quan đến vận chuyển.

Chất thải nên được đo lường và cần áp dụng tại chỗ các cơ chế để giảm thải và tái sử dụng hoặc tái chế chất khi việc giảm thải không còn khả thi. Bất kỳ phương pháp xử lý chất thải dư thừa nào đều không được gây ảnh hưởng xấu đến người dân và môi trường bản địa. Tất cả nhân viên nên được hướng dẫn và đào tạo định kỳ về vai trò và trách nhiệm của họ liên quan đến các vấn đề về môi trường, xã hội, văn hóa, kinh tế, chất lượng, sức khỏe và an toàn.

An Dương 

Thích và chia sẻ bài viết:

tin liên quan

video hot

Về đầu trang