18 chiến sỹ tử nạn vụ rơi trực thăng: Chuyện chưa ai kể
Vụ trực thăng rơi ở Hà Nội : Thêm người tử vong
Vụ rơi trực thăng ở Hà Nội: 18 người tử nạn đủ điều kiện phong liệt sỹ!
Vụ rơi trực thăng ở Hà Nội làm 18 người chết: Vì sao các chiến sỹ không nhảy dù?
Vụ rơi trực thăng ở Hà Nội: Ngày 11/7 truy điệu 18 liệt sĩ
Vụ rơi trực thăng ở Hà Nội làm 18 người chết: Nước mắt những người cha
Rơi lệ tiễn đưa 18 chiến sỹ tử nạn vụ rơi trực thăng
Nước mắt người thân 18 chiến sỹ tử nạn trong vụ rơi trực thăng
Nghe tên 7 người trong tiểu đoàn tử nạn, chú Tuấn, chú Dương, chú Hoàng Anh vẫn còn đang rất nguy kịch, gia đình tôi ai cũng bàng hoàng không thể tin được. Mới 2 tuần trước, chúng tôi còn cùng nhau ăn bữa cơm gia đình nhân ngày giỗ đầu mẹ tôi…”. Anh Nguyễn Văn Đính, anh trai cả của chiến sĩ Nguyễn Văn Tuấn (quê tại thôn Núi Cá, xã Tân Quang, Lục Ngạn, Bắc Giang) - người bị thương nặng trong chuyến bay định mệnh hôm 7.7 - nghẹn ngào.
Hai ngày ở Viện bỏng quốc gia dõi theo thông tin về sức khỏe của em trai mình, được các bác sĩ thông báo Tuấn có chiều hướng tốt lên, dù biết đó là sự động viên nhiều hơn, anh Đính cũng cảm thấy gia đình được an ủi vô cùng. Em trai anh đang làm nhiệm vụ Tổ quốc giao, không may gặp nạn, đã được đưa đến bệnh viện bỏng tốt nhất, được chữa bằng những thuốc men, trang thiết bị hiện đại nhất. Anh Đính đã xem nhiều cuốn phim về các vụ rơi máy bay trên thế giới, người sống sót được luôn là hy hữu. Nếu em trai anh có mệnh hệ gì, Tuấn trước kia và sau này là mãi là niềm tự hào của gia đình.
Nguyễn Hoàng Anh: Người con trai hiếu thuận và khiêm tốn
Bác Nguyễn Minh Ngoãn, bố của chiến sĩ Nguyễn Hoàng Anh (33 tuổi) từ quê ở thôn Minh Đức, xã Lôi Giang, huyện Đông Hưng, Thái Bình đã lên đến Viện bỏng quốc gia lúc 14h chiều hôm xảy ra tai nạn. Vì các bệnh nhân đều được chăm sóc trong điều kiện vô trùng nên bác Ngoãn cũng chưa được vào thăm. Thế nhưng, rạng sáng 8.7, bác Ngoãn được mời đến bệnh phòng. Bác lo lắng nghĩ đến tin xấu bởi có một chiến sĩ vừa mất lúc 4h sáng. Nhưng may là cậu con trai thứ 2 hiếu thảo của bác đã có thêm cơ hội được cứu sống, bác Ngoãn mừng mừng tủi tủi.
Nhận được con rồi, bác Ngoãn lại thương cho anh chiến sĩ lúc mất cũng chưa xác định được danh tính chính xác, thân nhân cũng chưa tới. Chỉ là một người nông dân quanh năm gắn bó với ruộng đồng, nhưng đã có 6 năm tham gia ở chiến trường Campuchia, người lính già đã tưởng mình có đủ cứng rắn khi lên đây, đối diện với sự khắc nghiệt của số phận này, nhưng nhìn con ông cũng không cầm được nước mắt.
Mười lăm năm trong môi trường quân đội đã rèn cho con trai bác Ngoãn trưởng thành. Trong nhà chỉ treo duy nhất Bằng khen của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng từ năm 2012 tặng Hoàng Anh vì đã có thành tích huấn luyện kỹ chiến thuật giỏi. Còn nhiều giấy khen lắm, nhưng Hoàng Anh khiêm tốn nên cất đi, dành chỗ trên tường treo những tấm ảnh chụp chung gia đình.
Đi thì chớ, mỗi lần được về phép, Hoàng Anh lại cố gắng sắm mới cho gia đình một vật dụng tiện nghi gì đó trong nhà. Khi là nồi cơm điện mới thay cho cái nồi cũ dùng lâu, cứ cầm quai nồi nhấc lên là nắp chực rơi ra, ổ cắm điện mấy lần bị chập nên phải quấn băng dính tạm. Lúc lại là chiếc ấm điện thay cho chiếc cũ đã đóng váng dưới đáy. Biết con đã có lần phải vay tiền để mua, bác Ngoãn bảo đừng thì anh Hoàng Anh lại thuyết phục: “Bố mẹ chưa già, nhưng đi làm về rửa chân tay, nhỡ đâu nồi cơm mà hở điện, bố mẹ có làm sao thì con có tiền cũng chẳng mua lại cuộc sống cho bố mẹ được”.
Tám năm xây dựng gia đình, có với nhau một con trai đã 6 tuổi nhưng vợ chồng Hoàng Anh vẫn ở nhà ngoại. Bác Ngoãn đã dành dụm được ít tiền mua cho con mảnh đất be bé. Anh Hoàng Anh cũng nói sau đợt huấn luyện này sẽ bắt đầu mua nguyên vật liệu để từ nay đến cuối năm làm ngôi nhà nhỏ ở riêng. Nghĩ đến điều đó, bác Ngoãn lại nghẹn ngào.
Mười chiến sĩ đặc công Tiểu đoàn 18, Trung đoàn 916, Bộ Tư lệnh thủ đô gặp nạn trong ngày định mệnh lúc 7h45 phút sáng 7.7, giờ chỉ còn 3 người vẫn kiên cường “chiến đấu” với số phận cùng nhau. Ba gia đình ở ba phương trời xa lạ, gặp nhau nơi này, họ bỗng nhiên trở thành người thân. Hàng ngày cùng ngóng chờ những thông tin lạc quan về sức khỏe của những đứa con mình trong niềm hy vọng điều kỳ diệu nào đó sẽ đến với những người lính tài năng và dũng cảm này.
Theo LD